Hà Nội, miền thương nỗi nhớ!
Hình như xuân đã cạn ngày Tuổi thơ nơi bụi duối trước nhà |
![]() |
Ảnh minh họa |
Sau vài tiếng chầm chậm di chuyển giữa những dòng xe trên từng con phố nhỏ, chiếc xe máy đưa tôi về đường Xuân Thủy. Hà Nội. Những ngày giêng xuân có nắng, nắng phủ khắp thành phố một màu vàng dịu dàng, dễ chịu. Tôi lang thang giữa con đường và những hàng cây xòe tán rộng yêu thương. Lá và cành lấp loáng nắng. Như môi cười. À thật lạ, tôi bỗng thấy trong màn nắng rơi đều, có ánh mắt huê tình đang dệt yêu thương giữa lòng thành phố cổ kính như thơ.
Tôi quàng chiếc khăn len màu đỏ, ngồi thong dong trên một chiếc xe buýt đi xuyên Hà thành, nghe gió và nắng mơn man lên da mặt, đắm chìm trong hương sắc của mùa xuân vừa đầy, thấy bình yên chảy mịn trên vai mềm.
Rồi đôi chân cứ bước khoan thai, chầm chậm trên những ngõ nhỏ của phố cổ, không đích đến, không vội vã, ta sẽ đi cho hết dãy phố nhiều hoài niệm của Thủ đô, ngắm đồ chơi, giày dép, áo quần, phụ tùng xe máy,… ăn chiếc bánh cốm nhỏ, uống một ngụm trà sen, ngắm những đôi tay đang xoa xoa vào nhau vì lạnh, nụ cười thân thiện, lời chào dễ thương. Tưởng như hồn dân tộc muôn ngàn năm cũ vẫn đang mỉm cười hiền hậu bền bỉ trường tồn, sánh vai với vẻ đẹp thời đại mới đang từng giờ vươn dậy sinh sôi.
Ôi! Sự sống nghìn năm tuổi ấy như vẫn đang cựa mình đâu đây, như đang len giữa những đường phố thủ đô dòng huyết mạch thổi vào cuộc sống quá khứ và hiện tại, cho người và đất thủ đô thêm ấm áp, thân thương diệu kỳ.
Tôi yêu Hà Nội trong dáng hình những cụ già tập dưỡng sinh bên phố. Đó là dáng hình quê hương, dáng hình của tiếng hồn xưa luôn tìm về trong tận cùng nỗi nhớ. Màu của làng cũ quán xưa nhà cổ, màu của chiếc chăn bông, chăn sợi và chiếc khăn mỏ quạ mà các cô gái Thăng Long ủ ấm qua mùa đông hơn nửa thế kỷ trước. Màu quê hương ấy vẫn còn trong mỗi nếp nhà, trong những tấm áo lớp ba lớp bảy mà các cụ mặc ấm khi đông về.
Hồn thiêng sông núi của đất, của người tự hơn một nghìn năm tuổi cứ thế mà bền bỉ neo đậu trong trái tim người Hà Nội, cả những người đã, đang và sẽ đến Hà Nội. Tự nhiên như thế mà tôi yêu tha thiết mảnh đất Hà thành.
Đêm Hà Nội, ai đánh rơi yêu thương để lòng mình đã rời xa mà vẫn còn da diết nhớ. Có phải chăng vì Hà Nội mộc mạc quá. Để nỗi nhớ niềm yêu càng dày, càng đầy, càng khắc khoải. Người ta đến Hà Nội rồi đi, có thể chưa nói lời hẹn sẽ quay lại. Bởi đâu mấy ai đến Hà Nội chỉ duy nhất một lần.
Có thể bạn quan tâm
Nên xem

Học phí đại học trung bình khoảng 25 triệu đồng/năm

HĐND quận Đống Đa tổng kết nhiệm kỳ, sẵn sàng vận hành mô hình chính quyền 2 cấp

Bộ Ngoại giao thông tin về tình hình công dân Việt Nam tại Iran và Israel

Khởi tố, bắt tạm giam Chủ tịch Công ty Z Holding vì sản xuất sữa bột Hiup giả

Khu công nghiệp thông minh - Đích đến mới của dòng vốn FDI xanh tại Việt Nam

Đưa giấc mơ an cư thành hiện thực

Ưu đãi hoàn tiền tới 3,5 triệu đồng cho doanh nghiệp sử dụng máy POS, QR code của Techcombank
Tin khác

Các nhà văn, chuyên gia hiến kế cho phần tiếp theo dự án sách "Con đường tương lai"
Văn hóa 19/06/2025 18:27

Hành trình gìn giữ bản sắc làng quê Việt
Văn hóa 19/06/2025 10:53

Nhịp cầu kết nối văn hóa và con người Hà Nội
Văn hóa 19/06/2025 10:51

Nhìn lại một thế kỷ Báo chí cách mạng tại Bảo tàng Báo chí Việt Nam
Văn hóa 18/06/2025 17:57

Báo Nhân Dân ra mắt sách và các ấn phẩm đặc biệt kỷ niệm 100 năm Báo chí Cách mạng Việt Nam
Văn hóa 18/06/2025 14:27

Luôn xứng đáng với niềm tin của Đảng bộ, Chính quyền và Nhân dân Thủ đô
Văn hóa 18/06/2025 11:19

Không gian nghệ thuật độc đáo giữa vùng ngoại thành Hà Nội
Văn hóa 17/06/2025 17:17

Trao giải cuộc vận động sáng tác văn học nghệ thuật về nghề báo, người làm báo năm 2025
Văn hóa 16/06/2025 22:47

Những “cây bút” vượt thời gian
Văn hóa 16/06/2025 14:14

Báo chí cách mạng: Di sản và ngọn lửa tiếp nối
Văn hóa 16/06/2025 14:11