Hà Nội, miền thương nỗi nhớ!
Hình như xuân đã cạn ngày Tuổi thơ nơi bụi duối trước nhà |
![]() |
Ảnh minh họa |
Sau vài tiếng chầm chậm di chuyển giữa những dòng xe trên từng con phố nhỏ, chiếc xe máy đưa tôi về đường Xuân Thủy. Hà Nội. Những ngày giêng xuân có nắng, nắng phủ khắp thành phố một màu vàng dịu dàng, dễ chịu. Tôi lang thang giữa con đường và những hàng cây xòe tán rộng yêu thương. Lá và cành lấp loáng nắng. Như môi cười. À thật lạ, tôi bỗng thấy trong màn nắng rơi đều, có ánh mắt huê tình đang dệt yêu thương giữa lòng thành phố cổ kính như thơ.
Tôi quàng chiếc khăn len màu đỏ, ngồi thong dong trên một chiếc xe buýt đi xuyên Hà thành, nghe gió và nắng mơn man lên da mặt, đắm chìm trong hương sắc của mùa xuân vừa đầy, thấy bình yên chảy mịn trên vai mềm.
Rồi đôi chân cứ bước khoan thai, chầm chậm trên những ngõ nhỏ của phố cổ, không đích đến, không vội vã, ta sẽ đi cho hết dãy phố nhiều hoài niệm của Thủ đô, ngắm đồ chơi, giày dép, áo quần, phụ tùng xe máy,… ăn chiếc bánh cốm nhỏ, uống một ngụm trà sen, ngắm những đôi tay đang xoa xoa vào nhau vì lạnh, nụ cười thân thiện, lời chào dễ thương. Tưởng như hồn dân tộc muôn ngàn năm cũ vẫn đang mỉm cười hiền hậu bền bỉ trường tồn, sánh vai với vẻ đẹp thời đại mới đang từng giờ vươn dậy sinh sôi.
Ôi! Sự sống nghìn năm tuổi ấy như vẫn đang cựa mình đâu đây, như đang len giữa những đường phố thủ đô dòng huyết mạch thổi vào cuộc sống quá khứ và hiện tại, cho người và đất thủ đô thêm ấm áp, thân thương diệu kỳ.
Tôi yêu Hà Nội trong dáng hình những cụ già tập dưỡng sinh bên phố. Đó là dáng hình quê hương, dáng hình của tiếng hồn xưa luôn tìm về trong tận cùng nỗi nhớ. Màu của làng cũ quán xưa nhà cổ, màu của chiếc chăn bông, chăn sợi và chiếc khăn mỏ quạ mà các cô gái Thăng Long ủ ấm qua mùa đông hơn nửa thế kỷ trước. Màu quê hương ấy vẫn còn trong mỗi nếp nhà, trong những tấm áo lớp ba lớp bảy mà các cụ mặc ấm khi đông về.
Hồn thiêng sông núi của đất, của người tự hơn một nghìn năm tuổi cứ thế mà bền bỉ neo đậu trong trái tim người Hà Nội, cả những người đã, đang và sẽ đến Hà Nội. Tự nhiên như thế mà tôi yêu tha thiết mảnh đất Hà thành.
Đêm Hà Nội, ai đánh rơi yêu thương để lòng mình đã rời xa mà vẫn còn da diết nhớ. Có phải chăng vì Hà Nội mộc mạc quá. Để nỗi nhớ niềm yêu càng dày, càng đầy, càng khắc khoải. Người ta đến Hà Nội rồi đi, có thể chưa nói lời hẹn sẽ quay lại. Bởi đâu mấy ai đến Hà Nội chỉ duy nhất một lần.
Có thể bạn quan tâm
Nên xem

Đồng hành với các sĩ tử chinh phục cánh cửa đại học

Chủ tịch Quốc hội: Kỳ họp thứ 9 có ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với Nhân dân ta, đất nước ta

Công đoàn cơ sở phát huy vai trò chăm lo, bảo vệ đoàn viên

Giá vàng hôm nay đồng loạt giảm mạnh

“Cha tôi người ở lại” tập 34: Việt nhận mẹ ruột, cùng công an giải cứu Quyên, bắt giữ Phi

Harry Kane lần đầu nâng cúp: Bayern Munich chính thức vô địch Bundesliga 2024/25

Quật ngã Liverpool, Chelsea mở rộng cánh cửa đến Champions League
Tin khác

"Cây đại thụ" văn hóa Hữu Ngọc qua đời ở tuổi 107
Văn hóa 04/05/2025 13:14

Lễ chiêm bái xá lợi Bồ tát Thích Quảng Đức sẽ bắt đầu từ 14 giờ ngày 6/5
Văn hóa 03/05/2025 19:21

Phim tài liệu đặc biệt về "Hành trình thống nhất"
Văn hóa 02/05/2025 13:18

Chuyện về những nhân chứng lịch sử qua tranh cổ động
Văn hóa 01/05/2025 11:22

Hà Nội: Hàng loạt sự kiện nghệ thuật đặc sắc không thể bỏ qua dịp đại lễ 30/4
Văn hóa 30/04/2025 09:21

Hà Nội hân hoan đón mừng tháng Tư lịch sử
Văn hóa 30/04/2025 06:59

Cùng lan tỏa tình yêu đất nước
Văn hóa 30/04/2025 06:34

Chuỗi chương trình âm nhạc dân tộc chào mừng 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam
Văn hóa 29/04/2025 21:03

Ra mắt cuốn sách "Con đường tương lai" nhân kỷ niệm 50 năm thống nhất đất nước
Văn hóa 29/04/2025 19:00

Lan tỏa xúc cảm tự hào về lịch sử dân tộc
Văn hóa 28/04/2025 20:04