-->

Chiều tím

(LĐTĐ) Anh là chuyên viên của phòng văn hóa huyện, còn cô là phóng viên một tờ báo của thành phố. Không biết từ bao giờ, anh trở thành “phóng viên phản ứng nhanh” bất đắc dĩ của riêng cô. Nhớ lại những ngày đầu ấy, cô bất giác mỉm cười bâng khuâng.
Con đường hoa tím xã Tam Hưng bung sắc giữa mùa hạ Sắc hoa rực rỡ tô điểm Thủ đô

1. Một năm về trước, cô có đề tài về di sản văn hóa phi vật thể nên đã xin số điện thoại của anh để hỏi thông tin. Cô gọi điện, anh bắt máy, cô bắt đầu “làm thủ tục” giới thiệu bản thân, sau đó “bắn” tiếp về lý do mình liên lạc với anh. Anh nghe xong, cất giọng nhẹ nhàng hỏi một câu: “Em nói nhiều như vậy, có thấy khát không?”. Ở bên này, nơi anh không nhìn thấy, cô đứng hình trong giây lát. Đây có phải là do cô lỗ mãng quá không? Hay tại cái người được gọi là “Táo văn hóa” bên kia “có vấn đề”. Không kịp để cô định hình lại rốt cuộc vì sao anh nói thế, thì đầu bên kia, anh bật cười. Tiếng cười ấy mang cả sự căng thẳng, ngỡ ngàng của cô bay theo gió, đồng thời cũng thả rơi một chiếc lá nhẹ nhàng vào lòng cô, khiến cô vô cùng dễ chịu.

“Nếu khát rồi, thì lấy cốc nước uống đi, giờ đến lượt anh nói nhé!”. Quả nhiên, cô thấy cổ họng bỗng khô không khốc, cô đứng dậy đi lấy cốc nước. Cái điện thoại vẫn áp chặt bên tai, cô giải quyết cơn khát trong khi anh nói về những thứ mình có thể cung cấp cho cô, rồi anh kết luận: “Tất cả tài liệu về đề án bảo tồn di sản văn hóa của huyện anh sẽ chuyển vào email cho em, em đọc xem muốn viết sâu về vấn đề gì, anh sẽ cung cấp tiếp”.

Chiều tím
Tranh minh họa

Nhìn thấy cốc nước trên tay đã không còn một giọt, cô hơi thất vọng, nhưng còn một điều mà cô thấy thất vọng hơn nữa chính là anh làm việc quá chuyên nghiệp, bao câu hỏi mà cô chuẩn bị để hỏi anh bỗng nhiên trở nên vô duyên không cần thiết. Rốt cuộc, tình huống hiện tại chính là “không còn gì để nói”. Cô đành cảm ơn anh, rồi chốt hạ một câu cuối: “Em sẽ liên hệ lại, mong nhận được sự giúp đỡ của anh”. Anh nói trong phạm vi công việc: “Không có gì”, rồi cúp máy.

Cô lao vào đọc tài liệu và chốt đề tài, vấn đề tiếp theo chính là việc triển khai nó. Mấy ngày sau đó anh đều gửi tài liệu theo đúng yêu cầu của cô. Lúc thì cô muốn phỏng vấn nghệ nhân, anh liền đi tìm số điện thoại nghệ nhân để cô phỏng vấn. Lúc thì cô muốn phỏng vấn chính quyền xã, anh lại liên hệ để xin giúp cô. Nội dung bài cũng đã hòm hòm, cô lại đòi anh gửi ảnh. Ảnh anh có chủ yếu là ảnh chụp bằng điện thoại, cô kêu “vỡ hình, không đủ độ phân giải”, anh bỏ nửa ngày đến tận làng, xã, chân núi… để chụp cho cô.

Khi anh đứng ở hiện trường, chụp được cái nào gửi cái ấy, nhưng cô dường như chẳng ưng lắm, cứ tí lại giục: “Sao anh chụp lệch thế, đường chân trời phải thẳng vào chứ! Có biết đường chân trời là cái gì không ta?”, “Trời ạ, chụp núi gì mà mất cả ngọn thế kia, anh đứng lùi lại chút rồi bấm máy, mà đừng có dùng zoom máy nhé…”. “Cái này được đấy, nhưng nếu chụp trên cao xuống một chút thì đẹp hơn…”.

Chụp cảnh còn đỡ, đến lúc chụp nhân vật mới khổ. Cái thì cô bảo xa quá, cái thì gần quá, cái thì không thấy “thần thái” nhân vật… Có lúc cô thấy anh cáu lên: “Em về đây mà chụp”. Cô lại cười cười nịnh bợ: “Đang Covid mà anh, về được thì em đã về rồi, cũng muốn mời anh uống rượu cảm ơn, nhưng mà… thôi anh cố giúp em, hết dịch em về”.

Thế là anh lại hì hục tìm kiếm thông tin, chụp ảnh cho cô. Bài viết xong, vừa hay vừa đẹp, cô gửi cho anh, nửa ngày mới thấy anh trả lời tin nhắn: “Người viết rất có tâm, lãnh đạo bên anh rất thích, cảm ơn em nhiều!”. Cô nịnh anh một cách chân thành: “Nhờ có anh em mới có tác phẩm hay như thế. Cảm ơn anh rất nhiều”. “Nhờ có em mà giờ anh có kỹ năng chụp ảnh báo chí rồi! cũng nên… ăn mừng thôi”.

Cô và anh, không hẹn mà cùng nhắn: “Hết dịch, gặp nhau anh/em nhé!”. Rồi cả hai cùng cười, bật lên một cái biểu tượng nhảy nhót đến vui mắt.

Đó là lần đầu tiên cô “hợp tác” với anh. Sau đó còn vài đề tài nữa nhưng anh dường như đã hiểu ý cô, thông tin và ảnh anh cung cấp cũng chuyên nghiệp hơn nên cô cũng không còn keo kiệt những lời khen ngợi anh như trước nữa. Chỉ cần cô nói, “được rồi đó, rất tốt” là anh lại gửi cho cô một biểu tượng hình trái tim lập lòe.

2. Hết dịch, như lời đã hứa, cô đến để gặp anh nói lời cảm ơn, tiện thể trực tiếp đi chụp ảnh để triển khai đề tài mới. Quãng đường từ thành phố về vùng bán sơn quê anh dài hơn sáu mươi cây số, cô vừa đi vừa nhìn ngắm phong cảnh, lại nhớ những lời anh nói khi trước: “Khi nào đi, nhớ đừng lơ đãng kẻo em sẽ đâm xuống bờ mương hoặc mắc lên cành cây đấy!”. Nghĩ đến giọng nói trầm trầm mà hài hước của anh, cô lại mỉm cười, có chút bâng khuâng khó nói thành lời.

Anh đón cô ở cổng Ủy ban nhân dân huyện, trên người là chiếc áo màu xanh sẫm của đoàn thanh niên. Ánh mắt anh rất sáng, lần đầu đứng trước cô phóng viên có phần “đanh đá” anh cũng không tỏ ra dao động. Anh chìa tay ra, khuôn miệng khẽ cười, âm thanh vừa đủ: “Chào mừng em đã đến với anh!”. Cô đưa tay ra bắt tay anh, trong đầu lại thầm nghĩ: “Sao không phải là chào mừng em đã đến quê anh, mà lại là chào mừng em đã đến với anh”. Cô chưa kịp thắc mắc, thì anh lại nói: “Đến với anh, để anh đưa em đi thăm mảnh đất này…”. À, thì ra cũng là vụng chèo khéo chống. Thái độ của anh khiến cô cảm thấy mọi căng thẳng đều được buông xuống. Quả nhiên, anh giống như cô nghĩ, là một cơn gió ấm khiến người đối diện luôn cảm thấy an yên.

Ngày hôm ấy, anh đưa cô đi thăm những cảnh đẹp quê anh, nơi những con đường nhỏ trồng đầy hoa giáng hương vàng rực soi bóng bên những kênh mương, nơi những thửa ruộng xanh mướt với hàng hoa chiều tím biêng biếc trên đường ruộng, nơi có những di tích cổ xưa nằm ẩn giữa tàng cây trong rừng chiều.

Cuối ngày, cô và anh đến những ngôi làng để tìm hiểu và phỏng vấn về chèo cổ. Cô phỏng vấn nhân vật, anh tự giác làm nhiệm vụ chụp ảnh, thi thoảng quay vài đoạn phim đề phòng nếu cô cần sử dụng.

Đi hết một ngày, cũng đã hoàng hôn. Cô và anh dạo bước trên con đường ngập sắc hoa chiều tím, anh bảo cô tạo dáng để anh chụp cho cô mấy kiểu ảnh làm kỷ niệm. Cứ chụp được vài kiểu cô lại chạy đến ghé vào cái máy ảnh anh đang cầm để xem. Lần nào cô cũng nói: “Anh chụp kiểu gì đấy, cái này trông em mắt nhắm mắt mở, cái này thì mặt đen sì sì, cái kia chân ngắn thế, anh không chụp em cao lên được chút à… đúng là dìm hàng mà…”.

“Nói nhiều như vậy, chắc khát rồi…”, anh nói rồi cầm chai nước dí vào miệng cô khiến cho tốc độ nói của cô bỗng ngưng hẳn. Cô cũng đã quen với sự giận dỗi của anh mỗi khi cô nổi hứng lên nói nhiều. Anh vốn rất kiên nhẫn nhưng đôi lúc cũng chẳng chịu nổi cô.

Khi chia tay anh, cô nói: “Lần tới sẽ là anh đến với em!”. Dường như anh biết cô đang “trả đũa” câu nói lỡ miệng của anh ban sáng nhưng không ngần lại “lựa gió bẻ măng”: “Được, nhất định anh sẽ đến với em, hy vọng em không bỏ chạy!”.

Anh chưa kịp “đến với cô” thì đợt dịch tiếp theo lại đến. Anh nói dịch cũng không sao, anh sẽ đến và ngồi cách cô hai mét. Cô thành thật bảo anh: “Là em muốn giữ an toàn cho anh thôi”. Anh phớt lờ câu nói nghiêm túc của cô, lại buôn chuyện: “Anh vừa đọc báo mạng, thấy có ca F0 chỉ vì thèm sữa mà trốn ra ngoài mua. Đấy, người ta có thể vì một ly sữa mà thành tội đồ, huống chi….”.

“Huống chi” làm sao, chắc cô cũng không hỏi nữa, bởi hỏi anh rồi, thì cô cũng không biết phải làm sao. Cô bất giác thấy mặt nóng bừng, tim cũng đập nhanh hơn một chút.

Im lặng một lúc lâu, cô đùa anh: “Vậy, giờ anh ước đi, điều ước chẳng mất tiền mua, ước ba điều liền đi!”. Anh đáp: “Được! điều ước thứ nhất là nhìn thấy em”. Cô lặng đi trong chốc lát, rồi nói: “Điều này chắc là không được rồi, vậy điều thứ hai đi!”. “Cũng được, điều thứ hai là nhìn thấy em”, anh nói. Cô bất lực “gào” lên: “Cũng không được…”. “Vậy điều thứ ba, là được nhìn thấy em”, anh ngoan cố nói.

Tất nhiên, khi anh nói ra ba điều ước, cô liền bỏ của chạy lấy người, lật cái chăn chùm lên đầu, dấu khuôn mặt nóng bừng vào trong đó. Ngoài kia, màn hình được anh dùng hiệu ứng với những cánh hoa tím bay bay khiến cho cảm xúc của ai đó như đang ngập tràn khắp căn phòng.

3. Cô đang ngồi chờ anh ở một cái quán mà giờ này chỉ còn những lá khô phủ đầy. Do dịch bệnh, quán phải đóng cửa nhưng vẫn còn một khoảng sân rộng với những chiếc bàn xô lệch và những cái ghế được chủ quán xếp chồng lên nhau. Tuy mọi thứ đều không được xắp đặt đúng vị trí của nó, nhưng cô lại thấy không gian này đẹp trong sự tĩnh lặng, bình yên hiếm có.

Sau mấy ngày nắng nóng cao điểm, trời có cơn giông vào cuối chiều suốt hai ngày khiến cho thời tiết dịu đi, thậm chí còn hơi se lạnh. Sau cơn bão, cỏ cây có chút tan tác nhưng những mầm xanh lại bật lên đầy sức sống.

Sáng nay anh gọi, chẳng để cho cô kịp chối từ: “Anh sẽ đến, nhất định là ở yên đấy, chờ anh!”. Cô không có cơ hội từ chối mà cũng chẳng muốn từ. Cô đợi anh ở cái quán hoang không người phục vụ này, tự pha hai cốc cà phê mang từ tòa soạn xuống, từ từ đợi.

Anh cuối cùng cũng đến, trên người thoáng mùi gió bụi, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc khẩu trang, nhưng cũng chính vì vậy mà lại lộ ra đôi mắt sáng rực rỡ ẩn sau vài sợi tóc mái hơi rũ xuống. Anh ngồi đối diện với cô, tiện tay với lấy mấy cành khô rơi rớt trên bàn xếp thành một đường thẳng giữa cô và anh. Làm xong mấy việc đó, anh rút từ túi áo ra cái bút bi, ghi lên mặt bàn, “2m”.

“Đấy, anh đã ngồi cách em hai mét rồi nhé!”. Cô không nhịn được, bật cười đẩy cho anh một cốc cà phê rồi nói: “Coi như cũng không phạm luật”. “Vì hai mét khoảng cách này mà anh phải đi hơn sáu mươi cây số đấy! em muốn đối xử sao thì đối xử, kẻo lại cắn rứt lương tâm”, anh bỏ khẩu trang ra, bắt đầu mở miệng kỳ kèo.

Anh kỳ kèo ngồi uống hết cốc cà phê với cô, kỳ kèo thêm một bữa ăn trưa, kỳ kèo thêm một cuộc đi dạo bằng xe máy quanh Hồ Tây, kỳ kèo thêm bữa tối… cô đều không nỡ từ chối. Chỉ thấy đi bên anh, đất trời như rộng thênh thang, cỏ hoa như tươi sắc hơn, những khuôn mặt kín mít khẩu trang bỗng nhiên đẹp theo một cách riêng lạ thường…

Cô gọi ship đồ ăn đến rồi lại cùng anh ra cái quán “bỏ hoang” ngồi ăn cơm. Tàng cây bằng lăng bên đường có ánh đèn đường hắt qua tạo ra những chiếc bóng rung rinh trên mặt bàn, trên tóc anh, trên tóc cô, trên mắt anh, mắt cô.

Sắp đến lúc anh không thể kỳ kèo thêm được nữa rồi, cô và anh, đều dành ra một khoảng lặng thật yên tĩnh. Cuối cùng, là anh mở lời trước. “Anh muốn hỏi em….”.

“Đừng hỏi em….”, cô vốn miệng nhanh hơn não, theo thói quen phản ứng lại lời anh. “Đúng rồi, anh không hỏi em, mà là anh muốn nói với em”, anh vội vàng chữa lại.

Cô: “…”

“Là anh muốn nói với em, anh rất thích em. Chúng ta có thể phát triển mối quan hệ này hơn một chút nữa được không?”, anh nói xong, thở ra một hơi, ngực phập phồng như vừa trải qua một cơn co thắt.

Đối diện với ánh mắt anh, cô bỗng nhiên hoảng hốt, trong lòng âm thầm nghĩ: “Tỏ tình thôi, có cần trịnh trọng như tuyên thệ vậy không!”. Và cái tật miệng nhanh hơn não lại được dịp phát huy. Cô hấp tấp nói:

“Là em không xinh đẹp…”. “Em rất đẹp”, anh cướp lời. “Em chân không đủ dài”. “Vậy để mình anh chạy theo em là được”.

Bàn tay anh đã với qua khoảng cách “2m” trên mặt bàn, nắm lấy tay cô.

“Em đừng cãi nhanh thế, sẽ khát đấy!”.

Anh chăm chú nhìn cô, cô vội rút tay lại nhưng bị anh giữ chặt, đến nhúc nhích cũng không được. Anh khẩn cầu: “Yên nào, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái đi”.

Cô bất giác đáp ứng lời anh, run rẩy đối diện với ánh mắt anh. Nếu một người lạnh lùng với cả thế giới, chỉ nguyện ý dừng mắt trên một người, vậy thì dù chỉ là một tầm mắt, cũng đủ để khiến người ta thỏa mãn hơn cả việc đứng trên đỉnh của thế giới. Cô bây giờ đang ở trên mây, độc chiếm toàn bộ ánh trăng mà thế gian này có được, và anh cũng phải kiên trì hơn bất cứ ai mới có thể giữ ánh trăng ấy thuộc về mình. Vì thế, anh nhất định phải dây dưa, phải lưu luyến thật lâu.

“Em không cần trả lời anh ngay đâu, chỉ cần xác định là em đã nghe thấy lời anh nói, xác định là sẽ suy nghĩ về đề nghị của anh, có được không?”. Cô gật gật đầu, cuối cùng anh cũng để cô rút bàn tay ra khỏi tay mình.

4. Chia tay, anh về một mình trên con đường quen thuôc, đi qua những khoảng cách mà cô trước kia đã từng đi để đến với anh. Nhưng đêm nay, khi ánh trăng ngập tràn sau những đêm mưa, anh thấy mọi thứ đều rất khác, tình cũng rất khác.

Mấy hôm sau, anh xung phong tình nguyện vào phục vụ tại khu cách ly Covid-19 tại địa phương. Anh nhắn cho cô: “Hai mươi mốt ngày nữa anh sẽ ra, cũng không phải quá lâu, hay là em tranh thủ suy nghĩ về lời đề nghị của anh từ bây giờ đi”. Cô xuýt bật cười vì sự nghiêm túc đến hài hước của anh. Cô muốn nói với anh rằng câu trả lời có sẵn rồi, nhưng cô cố tình “giữ giá để làm giá đỗ”, cho nên cứ để anh chờ đi đã.

Ở trong khu cách ly, anh lại bị cô “chỉ đạo” làm “phóng viên”. Lúc thì cô muốn ghi nhận thông tin ở khu cách ly, lúc lại muốn viết về nhân vật, các bác sĩ, chiến sĩ tuyến đầu chống dịch… Ngoài công việc hỗ trợ lực lượng chống dịch và người cách ly, anh lại tranh thủ thời gian giúp cô chụp ảnh, phỏng vấn. Dường như ngày tháng của anh cứ vì cô mà vùn vụt trôi đi, mang theo đầy nhiệt huyết và ước vọng.

Ngày thứ mười lăm ở khu cách ly, anh được thông báo ra “hàng rào” nhận quà của người thân. Lúc anh tới, cán bộ khu đưa cho anh một bó hoa chiều tím. Anh nhìn ra xa, nơi có cô đứng ngược sáng với ánh chiều tà, dơ cánh tay nhỏ lên vẫy vẫy anh. Nắng chiều vẫn còn rực rỡ, nhưng trong mắt anh dường như cả thế gian bị thu nhỏ lại, nhỏ đến mức cuối cùng chỉ còn có cô.

Lúc nhìn theo cái bóng nhỏ của cô rời đi, trái tim anh vẫn còn treo lơ lửng chưa rơi xuống. Dường như cảm xúc của anh vừa bị cô đánh úp. Bao nhớ nhung cố gắng kìm nén giờ bỗng như cơn sóng thần bất ngờ càn quét đến tê liệt. Anh run run cầm điện thoại, nhắn cho cô: “Vậy, chúng mình xác định nhé!”. Nhắn xong anh lại thấy mình nói chưa rõ ý, đang định nhắn nữa thì nhận được tin nhắn của cô: “Xác định trăm phần trăm”.

Những đóa hoa chiều tím được anh ôm vào lòng, hòa lẫn vào sắc của hoàng hôn, nhuốm màu chờ đợi./.

Bảo Thoa

Có thể bạn quan tâm

Nên xem

LĐLĐ quận Bắc Từ Liêm phát động thi đua hoàn thành tốt nhiệm vụ năm 2025

LĐLĐ quận Bắc Từ Liêm phát động thi đua hoàn thành tốt nhiệm vụ năm 2025

(LĐTĐ) Hưởng ứng các phong trào thi đua do Liên đoàn Lao động (LĐLĐ) thành phố Hà Nội phát động, vừa qua, LĐLĐ quận Bắc Từ Liêm đã phát động phong trào thi đua trong công nhân, viên chức, lao động (CNVCLĐ) quận năm 2025.
Đề xuất Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh được tăng thêm không quá 15 Phó Giám đốc Sở

Đề xuất Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh được tăng thêm không quá 15 Phó Giám đốc Sở

Căn cứ chức năng, nhiệm vụ của các sở sau khi thực hiện sắp xếp, tinh gọn tổ chức bộ máy, Bộ Nội vụ đề xuất đối với Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh được tăng thêm không quá 15 Phó Giám đốc sở.
Đảm bảo đời sống, việc làm cho đoàn viên, người lao động ngành Thoát nước Hà Nội

Đảm bảo đời sống, việc làm cho đoàn viên, người lao động ngành Thoát nước Hà Nội

(LĐTĐ) Nhân dịp Xuân mới Ất Tỵ 2025, Phó Chủ tịch UBND thành phố Hà Nội Hà Minh Hải và Chủ tịch LĐLĐ thành phố Hà Nội Phạm Quang Thanh đã đến thăm, chúc Tết và kiểm tra sản xuất tại Công ty TNHH MTV Thoát nước Hà Nội.
Tỷ giá USD hôm nay (24/1): Đồng USD giảm

Tỷ giá USD hôm nay (24/1): Đồng USD giảm

(LĐTĐ) Hôm nay (24/1), Ngân hàng Nhà nước công bố tỷ giá trung tâm của đồng Việt Nam với USD giảm 4 đồng, hiện ở mức 24.328 đồng. Trên thị trường Mỹ, chỉ số US Dollar Index (DXY) đo lường biến động đồng bạc xanh với 6 đồng tiền chủ chốt giảm 0,04%, xuống mức 108,04.
Nhà sản xuất show "Anh trai vượt ngàn chông gai" tiết lộ lãi khủng

Nhà sản xuất show "Anh trai vượt ngàn chông gai" tiết lộ lãi khủng

(LĐTĐ) Yeah1 - nhà sản xuất show "Anh trai vượt ngàn chông gai" vừa công bố kết quả kinh doanh hợp nhất năm 2024 với lợi nhuận sau thuế tăng trưởng ấn tượng 378% so với năm 2023.
Brighton vs Everton: 3 điểm nằm trong tay đội chủ nhà

Brighton vs Everton: 3 điểm nằm trong tay đội chủ nhà

(LĐTĐ) Trận đấu Brighton vs Everton sẽ diễn ra vào lúc 22h00 ngày 25/1, trong khuôn khổ vòng 23 Premier League 2024/25. Nhận định trước trận đấu này, phần thắng nghiêng hẳn về phía đội chủ nhà, và nếu họ có được 3 điểm, đó cũng không phải là điều ngạc nhiên.
Dự báo thời tiết Hà Nội ngày 24/1: Sáng sớm có sương mù nhẹ, trưa chiều trời nắng

Dự báo thời tiết Hà Nội ngày 24/1: Sáng sớm có sương mù nhẹ, trưa chiều trời nắng

(LĐTĐ) Dự báo ngày 24/1, khu vực Hà Nội, nhiều mây, mưa nhỏ vài nơi, sáng sớm có sương mù và sương mù nhẹ rải rác, trưa chiều trời nắng. Gió nhẹ.

Tin khác

Bức tranh văn hóa đa sắc tại Hội chữ Xuân 2025

Bức tranh văn hóa đa sắc tại Hội chữ Xuân 2025

(LĐTĐ) Chiều ngày 23/1, Hội chữ Xuân Ất Tỵ 2025 đã khai mạc tại khu vực Hồ Văn - Di tích Quốc gia đặc biệt Văn Miếu - Quốc Tử Giám. Với chủ đề “Thực học”, Hội chữ Xuân 2025 mang đến một không gian văn hóa đậm đà nét truyền thống, góp phần thu hút và nâng cao trải nghiệm của du khách trong hành trình khám phá văn hóa đầu năm mới.
Khai mạc Hội chữ Xuân 2025 tại Văn Miếu - Quốc Tử Giám

Khai mạc Hội chữ Xuân 2025 tại Văn Miếu - Quốc Tử Giám

(LĐTĐ) Chiều 23/1, tại Hồ Văn, di tích Quốc gia đặc biệt Văn Miếu - Quốc Tử Giám diễn ra Lễ khai mạc Hội chữ Xuân Ất Tỵ 2025 cùng các hoạt động văn hoá nghệ thuật chào mừng Xuân.
"Lộ diện" linh vật Rắn tại đường hoa Nguyễn Huệ

"Lộ diện" linh vật Rắn tại đường hoa Nguyễn Huệ

(LĐTĐ) Đường hoa Nguyễn Huệ, đường hoa lớn nhất và được chờ đợi nhất trong năm của Thành phố Hồ Chí Minh (TP.HCM) đã và đang tất bật chuẩn bị để phục vụ nhu cầu thưởng lãm của người dân và du khách trong, ngoài nước.
Đi đâu, xem gì tại Hà Nội dịp Tết Ất Tỵ?

Đi đâu, xem gì tại Hà Nội dịp Tết Ất Tỵ?

(LĐTĐ) Trong dịp Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025, người dân và du khách sẽ được vui Xuân, trải nghiệm không khí Tết cổ truyền tại Thủ đô. Sở Du lịch Hà Nội đã chỉ đạo các đơn vị, doanh nghiệp tăng cường chất lượng dịch vụ, đảm bảo an ninh trật tự và xây dựng nhiều chương trình hấp dẫn phục vụ du khách vui chơi dịp Tết.
Hà Nội: Sẵn sàng mùa lễ hội an toàn, văn minh

Hà Nội: Sẵn sàng mùa lễ hội an toàn, văn minh

(LĐTĐ) Ngay từ đầu năm 2025, công tác chuẩn bị cho các lễ hội truyền thống tại Hà Nội đã được các địa phương triển khai tích cực. Tại đền Sóc (huyện Sóc Sơn), đền Sái (huyện Đông Anh) hay gò Đống Đa (quận Đống Đa), kế hoạch tổ chức các lễ hội đã được ban hành sớm với sự phân công nhiệm vụ cụ thể, chi tiết.
Chủ động các biện pháp phòng chống bệnh dại dịp Tết

Chủ động các biện pháp phòng chống bệnh dại dịp Tết

(LĐTĐ) Một trong những nguyên nhân chính gây tử vong do bệnh dại ở người là bị chó, mèo nghi dại cắn mà không tiêm vắc xin phòng dại hay tiêm muộn, tiêm không đủ liều, không đúng chỉ định và tự ý điều trị, dùng thuốc nam.
Triển lãm Báo Xuân trực tuyến - ứng dụng chuyển đổi số phát triển văn hóa đọc

Triển lãm Báo Xuân trực tuyến - ứng dụng chuyển đổi số phát triển văn hóa đọc

(LĐTĐ) Ngày 22/1, Trung tâm Văn hóa - Thông tin và Thể thao quận Tây Hồ tổ chức khai mạc triển lãm Báo Xuân trực tuyến 2025, đánh dấu bước tiến mới trong việc ứng dụng chuyển đổi số vào hoạt động văn hóa đọc.
Ngành GD&ĐT Hà Nội tặng quà Tết cho 170 giáo viên, nhân viên có hoàn cảnh khó khăn

Ngành GD&ĐT Hà Nội tặng quà Tết cho 170 giáo viên, nhân viên có hoàn cảnh khó khăn

(LĐTĐ) ​​​​​​Ngày 22/1, tại Trường Mầm non Việt Triều Hữu nghị (quận Đống Đa), Công đoàn ngành Giáo dục Hà Nội phối hợp với Sở Giáo dục và Đào tạo (GD&ĐT) Hà Nội tổ chức tặng quà cán bộ, giáo viên, nhân viên có hoàn cảnh khó khăn các trường mầm non và chuyên biệt trực thuộc. Đây là hoạt động thường niên của ngành mỗi dịp Tết Nguyên đán.
Central Retail trao tặng 5.100 phần quà Tết nhân ái

Central Retail trao tặng 5.100 phần quà Tết nhân ái

(LĐTĐ) Nằm trong chuỗi hoạt động vì cộng đồng hằng năm, nhân dịp Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025, tập đoàn Central Retail Việt Nam phối hợp với Hội Chữ thập đỏ và Chính quyền các địa phương - nơi có siêu thị GO!, Big C, Tops Market hoạt động, tổ chức chương trình Tết nhân ái, trao tặng quà Tết cho các hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, giúp họ đón một cái Tết đầm ấm và trọn vẹn.
Tái hiện nghi lễ "Tống cựu nghinh tân" tại Hoàng thành Thăng Long

Tái hiện nghi lễ "Tống cựu nghinh tân" tại Hoàng thành Thăng Long

(LĐTĐ) Sáng 22/1, tại Khu Di sản văn hóa thế giới Hoàng thành Thăng Long - Hà Nội đã diễn ra Lễ "Tống cựu nghinh tân" trong không khí trang nghiêm và đậm bản sắc văn hóa truyền thống.
Xem thêm
Phiên bản di động