Bây giờ mẹ mới hiểu
![]() | Mẹ và con gái |
![]() | Bố mẹ cần làm điều gì khi con vào lớp một? |
![]() | Chuyện của con không phải chuyện nhỏ |
- Mấy giờ đi làm, chị qua cho xem cái này, hay lắm!
- Em phải dạy chiều mà, để hôm khác đi.
Đang sẵn cơn bực từ nãy, trả lời xong tôi ném phịch chiếc điện thoại xuống giường. Thế mà chỉ chưa đầy năm phút sau đã có chuông cửa. Chị kéo tay tôi ngồi rồi lôi trong túi xách ra một tờ báo.
- Cháu cô đấy, tác phẩm đầu tay này: "Một lần làm việc tốt"!. Bất ngờ quá cơ! Nay tòa soạn gửi báo biếu về chị mới ngớ người ra, cứ tưởng nó chỉ viết chơi thôi ai dè họ cũng đăng. Mà hay thật. Đúng là đọc xong truyện của nó, mình thấy cuộc đời đáng yêu bao nhiêu.
![]() |
Ảnh minh họa: Vân Linh |
Hóa ra chị đến để khoe tôi truyện ngắn của con gái vừa được đăng trên báo.
Hết hè này Thảo Nguyên, con gái chị mới lên lớp 4. Hồi con bé học lớp một, lần nào hai chị em gặp nhau cũng chẳng có chủ đề gì khác ngoài đứa con gái bé bỏng của chị. Chị khoe nó biết viết nhật kí. Dòng nhật kí đầu tiên nó viết về bà bán hàng ở cổng chợ mà có lần chị cho nó đi theo, con bé kịp để ý.
Khoe về con, chị có vẻ rất hãnh diện. Nào là: nó tả bà bán hàng khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu; tóc trắng như một bà tiên. Rồi: hai bàn tay bà nhăn nheo, chắc ngày xưa bà vất vả lắm. Hồi đó, nghe xong tôi đã gạt đi: Chị phải dẹp ngay cái vụ nhật ký nhật kít đó đi. Bé tí mà đã viết lách. Đó là tiền thân của việc viết thư từ sau này đấy. Tưởng hay à?
Không ngờ chị cự lại tôi thế này: Đó cũng là một cách quan sát cuộc sống chứ! Mình đã không có thời gian dạy con lại còn triệt tiêu cả tâm hồn con nữa thì chúng nó sống kiểu gì.
Ngày ấy, tôi đã từng cho là chị dở hơi, thoáng không phải chỗ. Chiều con cũng tùy cái. Riêng học hành thì phải theo kiểu “bố mẹ đặt đâu, con ngồi đấy”. Quan điểm của tôi khác hẳn chị. Không phải cứ con thích làm gì, học gì là cho chúng toại nguyện được. Nhất là cái món văn chương.
Con trai học văn thì yếu đuối ẻo lả, con gái thì mơ mộng, lãng mạn, thiếu tập trung học tập. Tôi còn bĩu môi hỏi chị nhìn xem văn nghệ sỹ họ có sống được bằng nghề nếu không có hậu thuẫn vững chắc? Nghe tôi nói thế chị chỉ cười .
…“Cảm ơn mẹ của con, trong cái giá lạnh của thời tiết những ngày cuối đông như hôm nay, con vẫn cảm nhận rõ hơi ấm từ trái tim của mẹ - người đã chắp cánh cho những ước mơ con, người dạy con biết yêu thương và làm nhiều việc tốt”. Dòng kết của câu truyện, Thảo Nguyên đã viết như thế. Dù chỉ vài dòng thôi nhưng tôi vẫn thấy rất rõ sự xúc động vô bờ và lòng biết ơn con bé giành cho mẹ nó.
Không giống con gái tôi, dù học lớp 7 rồi nhưng một bài văn biểu cảm không biết làm. Viết bài văn về mẹ, mà nó còn phải mang xuống hỏi tôi từng ý một. Hóa ra cuối cùng tôi lại kể về chính tôi. Nghĩ buồn lắm.
Càng buồn hơn mỗi lần đến nhà chị chơi, thấy Thảo Nguyên học xong, quấn quýt bên mẹ, làm cùng mẹ, vừa làm hai mẹ con vừa ríu rít đủ thứ chuyện trên đời như hai người bạn. Mẹ nó chỉ cần kêu nhức đầu hay sổ mũi, thế nào con bé cũng cuống lên đòi điện cho bố về; nếu không nó sẽ lon ton chạy lại bàn điện thoại, điện về quê hỏi một trong hai bà nội ngoại cách chữa.
Mẹ con tôi ở nhà thì chẳng mấy khi có những phút giây như thế. Đi học về, con gái tôi thường đóng chặt cửa phòng hoặc là nằm đợi mẹ dọn cơm hoặc là lăn ra ngủ hay đọc sách. Bà nội bà ngoại ở dưới quê lên chơi, nó chun mũi chê các bà bẩn, không cho sờ mó vào bất cứ thứ gì trong nhà. Mẹ ốm, thay vì hỏi xem mẹ có cần giúp gì không, nó nhăn nhó kêu không có cơm ăn sẽ bị muộn học. Vừa trưa nay thôi, nó còn cằn nhằn mẹ “suốt ngày cho ăn rau luộc” mà không biết mẹ dạy tiết năm đến tận 11h30. Đến cơm cũng phải đi mua thì làm gì còn thời gian chế biến.
Bây giờ thì tôi đã biết việc “vất hết truyện đi, mẹ mà bắt gặp đọc truyện hay xem ti vi ti vít gì thì đừng trách” mà tôi từng cấm đoán con gái có hậu quả như thế nào. Là một cô giáo dạy văn, quá bất mãn với việc học sinh ngày càng thờ ơ với môn học, đồng lương từ nghề không nuôi sống nổi gia đình, tôi đã hướng con tuyệt đối không đi theo con đường của mẹ. Cũng bây giờ, tôi mới nhận ra rằng có văn chương, con người mới biết yêu cuộc sống, mới nhân hậu, độ lượng vị tha, mới biết vì người khác…
Thanh Hồng
Có thể bạn quan tâm
Nên xem

Hà Nội: Đồ án cải tạo khu tập thể Vĩnh Hồ hướng đến phát triển đô thị bền vững

Kết quả lấy ý kiến Nhân dân về sắp xếp đơn vị hành chính cấp tỉnh đạt đồng thuận 96,19%

Nhiều hộ kinh dooanh không nhận chuyển khoản để tránh nghĩa vụ xuất hóa đơn điện tử và nộp thuế

Phúc Thọ: Tăng cường đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng buôn lậu, gian lận thương mại

Tổng Bí thư Tô Lâm: Công tác hoàn thiện thể chế pháp luật phải mở đường cho kiến tạo phát triển

Giá xăng đồng loạt tăng từ chiều nay

Nghị quyết 57 - Hướng đi chiến lược đưa đất nước bứt phá trong kỷ nguyên mới
Tin khác

Tiếng ve mùa hè ở Hà Nội: Âm thanh gợi nhớ và nhịp điệu của thời gian
Cộng đồng 05/06/2025 14:09

Nhớ thương hương khói đốt đồng
Cộng đồng 05/06/2025 11:44

Đón đầu tương lai báo chí: Kiến tạo mô hình bền vững
Cộng đồng 04/06/2025 18:12

Hội Yêu Trà Việt - Hành trình lan tỏa tinh thần trà đạo đến thế hệ trẻ
Cộng đồng 04/06/2025 16:20

Tạo sinh kế giúp người khuyết tật làm chủ cuộc đời
Cộng đồng 04/06/2025 12:01

Nghệ nhân trẻ với giấc mơ đưa dao kéo Việt ra thế giới
Cộng đồng 03/06/2025 19:38

Mừng Quốc tế thiếu nhi 1/6, Vinamilk trao tặng gần 70.000 hộp sữa cho trẻ em khó khăn
Cộng đồng 03/06/2025 19:26

Người thổi hồn trong những mẫu hoa văn của lụa Vạn Phúc
Xã hội 03/06/2025 18:00

Những thực phẩm nên dùng trong mùa nắng nóng
Cộng đồng 03/06/2025 07:02

Cảnh sát giao thông Hà Nội phơi mình dưới nắng nóng hơn 40 độ C
Cộng đồng 02/06/2025 21:30