Giấc mơ mùi oải hương
![]() | Gai của hoa hồng |
![]() | Một đời thương nhớ |
Tôi là một cô gái mà theo nhận xét của nhiều người thì không đến nỗi quá xấu mà cũng chẳng quá xinh. Một chút duyên thầm với nhan sắc chẳng đủ làm ngây ngất lòng ai, nhưng cũng không ít người để ý tới.
Tôi học trường chuyên của tỉnh, anh học trên tôi hai lớp và cũng ở nội trú. Tôi gặp anh trong một chuyến về quê nghỉ lễ. Tôi học kém môn toán mà anh lại học chuyên toán nên anh xung phong làm "thầy giáo" phụ đạo cho tôi. Thù lao là những buổi đi thư viện học bài, được đưa tôi đi ăn kem và dạo quanh con phố nhỏ bé.
Có lần chúng tôi đi mãi cố gắng để lạc đường mà không sao lạc được vì thành phố này quá nhỏ, con đường cũng nhỏ đủ để vọng lại tiếng cười dòn tan của hai đứa. Anh hay rủ tôi ngồi dưới gốc phượng ngắn những đám mây trôi lang thang trên bầu trời. Anh nói mỗi đám mây là một bức tranh.
Có đám mây anh bảo nó giống hình một chú voi trắng, chỗ kia là cái chân, chỗ kia là cái vòi. Lắm lúc anh lại tưởng tượng ra đám mây giống như một cô gái ngồi đăm chiêu nhìn xuống hai chúng tôi. Nhiều lúc mải ngắm cơn mưa bất chợt đến từ lúc nào, hai đứa lúp xúp nấp vào mái hiên đón những hạt mưa mùa hạ rơi qua những ngón tay.
![]() |
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Thế rồi anh thi đỗ đại học và tôi mình sắp phải xa anh. Mùa đông năm ấy lắm mưa phùn, tôi đi học thêm buổi tối, trời bất chợt trở cơn gió lạnh buốt, tôi không mang đủ áo ấm, đứng co ro trước cửa lớp nhìn ra ngoài trời loang lổ ánh đèn dưới tán cây khô. Tôi vốn rất sợ lạnh và nhất là cái lạnh được mang đến cùng một cơn gió và những hạt mưa phùn.
Các bạn đã về hết chỉ mỗi mình tôi đứng lại không đủ can đảm bước ra. Anh đến, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi chiếc áo dày cộp rồi trở tôi về. Tôi ngồi phía sau xe đạp, co ro hai tay trong túi áo rộng thùng thình. Anh nói: "Lạnh quá phải không em?". "Giờ thì em ấm rồi, chỉ có anh là lạnh thôi". "Xem tay anh này, lạnh buốt".
Không để tôi nói thêm điều gì, anh với tay ra sau, lần được bàn tay tôi rồi kéo ra khỏi túi áo, nắm chặt trong bàn tay anh. Đi giữa trời lạnh mà lòng bàn tay anh ấm nóng đến thế, tay tôi run rẩy trong bàn tay anh, trái tim tôi run rẩy trong lồng ngực. Cảm xúc lần va chạm đầu đời thật ngọt ngào.
"Nhóc ở nhà học giỏi để thi đại học, lên Hà Nội cho anh đỡ nhớ nha". "Vâng, em sẽ cố gắng ạ". "Hứa với anh đi". Bàn tay anh xiết tay tôi thật chặt, thật đau. "Em hứa". Tôi đáp lí nhí, nước mắt sắp rơi. Về đến cổng, trời mưa nặng hạt, tôi vội cởi trả áo cho anh rồi chạy vào nhà.
Và anh sẽ đi xa, và hình bóng anh sẽ ở mãi trong trái tim tôi.
Hàng tháng anh viết thư về cho tôi mấy bận, những lời thương thớ thiết tha. Những lần nghỉ hè anh về quê và chúng tôi lại cùng nhau ngồi ngắm những đám mây trôi, hay đi lang thang dưới cơn mưa phùn mùa hạ. Tôi chưa bao giờ được nghe anh nói yêu tôi nhưng tôi biết trái tim mình đã trao gửi cho anh. Tôi luôn cố gắng học để được gần anh hơn.
Khi tôi thi đỗ đại học cũng là lúc anh nhận được học bổng tại một trường đại học ở Mỹ. Anh vội vã ra đi mà không kịp nói với tôi lời từ biệt. Những tháng ngày xa cách nhau nửa vòng trái đất, những lá thư thưa dần, và rồi một ngày tôi không còn nhận được tin anh nữa.
Dòng trôi của cuộc sống thành thị hối hả cuốn tôi đi để những ký ức về anh không còn nhức nhối như thuở ban đầu, nhưng trong trái tim tôi vẫn luôn tự hỏi, ở nơi xa xôi anh có còn chút nào nhớ tới tôi không? có còn nhớ chút gì về kỷ niệm mối tình đầu ngọt ngào trên miền quê bé nhỏ ngày xưa?. Và tôi vẫn khao khát một ngày nào anh bất chợt trở về cho tôi trông thấy anh thêm lần nữa.
Hôm nay tôi được đi du lịch đến đất nước nơi anh ở. Tôi dự định sau khi đến sẽ gọi điện cho anh, và chắc rằng anh sẽ bất ngờ lắm. Anh từng kể cho tôi nghe Cali với thác nước Yosemite thẳng đứng hùng vĩ, những cánh đồng oải hương tím mơ màng tuyệt đẹp dưới ánh nắng dưới thung lũng Sonoma. Tôi mơ ước cùng anh chạy dưới cánh đồng thơm ngát và mua những chiếc túi thơm, gối thơm làm bằng hoa oải hương về nhà.
Giấc mơ đầy hoa oải hương chợt tan biến khi bước vào phòng chờ tại sân bay. Tôi đi lướt qua anh, tôi nhận ra anh đang nhìn tôi, ánh mắt vô cảm, lạnh lùng như thể chúng tôi chưa từng biết nhau trong đời. Bên anh là một cô gái xinh đẹp, bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong tay anh như tôi năm xưa. Anh không nhận ra tôi hay anh cố tình không nhận ra? tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết ở khoảnh khắc đó tất cả những tình cảm, những hoài niệm và cả những ước mơ tôi dành cho anh đều chợt tắt lịm.
Và đã đôi lần tôi còn tự hỏi: Nếu khi đó anh đi một mình và nhận ra tôi thì sao nhỉ?
Đường tới những giấc mơ ngạt ngào mùi oải hương giờ còn xa lắm lắm. Nhưng tôi đã biết rằng, mối tình thuở ngây ngô một thời đã hết để mở cửa cho trái tim tôi lại biết khát khao tới một khung trời
Dương Hà Thu
Có thể bạn quan tâm
Nên xem

Chú trọng xây dựng môi trường làm việc an toàn cho người lao động

Giải ngân trên 21,6 tỷ đồng cho đoàn viên, công nhân, viên chức, lao động vay vốn

Cẩn trọng với các chiêu lừa đảo mùa du lịch

Bác bỏ thông tin bão cấp 12 đổ bộ Quảng Ninh đầu tháng 5/2025

Hơn 207 triệu lượt đăng ký khám chữa bệnh BHYT bằng Căn cước công dân

Số người đăng ký hưởng bảo hiểm xã hội một lần giảm đáng kể

Các Công đoàn cơ sở quận Long Biên tích cực xây dựng đơn vị “Sáng - Xanh - Sạch - Đẹp”
Tin khác

Nhóm bạn trẻ mang di sản vào đời sống đương đại
Văn hóa 18/04/2025 22:58

Phố cổ Hà Nội tổ chức chuỗi hoạt động kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam
Văn hóa 18/04/2025 22:35

Khai mạc Festival Phở 2025, tinh hoa di sản trong kỷ nguyên số
Văn hóa 18/04/2025 22:20

Những dấu ấn không thể quên trên sóng VTV dịp 50 năm Giải phóng miền Nam
Văn hóa 18/04/2025 19:00

Quận Hoàn Kiếm đề xuất 10 khu phát triển thương mại và văn hóa
Văn hóa 18/04/2025 18:46

Lễ hội Tổng Nam Phù: Di sản nối ký ức – tương lai
Văn hóa 17/04/2025 11:41

Triển lãm tranh “Thiên thanh”: Ngợi ca đất nước và hướng đến trái tim thiện lành
Văn hóa 16/04/2025 19:13

Vesak 2025: Loạt hoạt động trong ngày hội lớn nhất của Phật giáo tại núi Bà Đen
Văn hóa 16/04/2025 06:06

Loạt chương trình nghệ thuật đặc sắc chào mừng kỷ niệm 50 năm Ngày thống nhất đất nước
Văn hóa 15/04/2025 17:29

Bình yên nghe sóng vỗ
Văn hóa 15/04/2025 16:22