Đủng đỉnh chợ phiên
Mưa ngang nỗi nhớ Mệnh lệnh của trái tim |
![]() |
Ảnh minh họa |
Tôi chợt nghĩ tới câu ca dao này khi đặt bút viết về phiên chợ. Khu chợ quê như đứng lưng chừng giữa nút giao của quá khứ và hiện tại, ở nơi thời gian tạm ngừng trong vài sát na khoảnh khắc. Đến nỗi tôi có cảm tưởng, thêm một chút xa hoa sẽ thừa, mà bớt một chút cổ kính lại thiếu.
Chợ phiên quê tôi thực chất là những cụm chợ được họp theo ngày giờ cố định. Có phiên đông lúc sáng sớm, có phiên tập trung vào xế chiều, có phiên lung linh ánh đèn lồng ban đêm để phục vụ du khách. Mang đầy đủ đặc trưng của xóm làng, phiên chợ tấp nập những sạp hàng bày ngoài lề đường, trải bao bố giản đơn trên đất, có khi bài bản hơn thì kê cái bàn gỗ dưới tấm bạt che màu xanh thẫm. Họ bán những thứ đời thường nhất mà ở đâu cũng có, khi là chùm cau miếng trầu, khi là cái kẹp, đôi dép,... Nó làm người ta vô thức xé bỏ hết những vách ngăn vùng miền, lai lịch, rồi khiến mắt rưng rưng như thấy lại tuổi thơ kéo tay mẹ đi chợ trong những ngày xưa cũ.
Vào dịp lễ lạc, chợ phiên đông đúc với đủ sắc hoa. Những bó cúc vàng, lay ơn đỏ, được bọc trong giấy báo, đặt thành hàng dưới đất hoặc cắm vào thùng nhựa đựng nước. Mấy người tạt ngang chợ, đội luôn mũ bảo hiểm vào sạp hàng mua vội thứ gì đấy. Có đứa bé nắm tay mẹ, nghe người lớn trả giá vài đồng bạc lẻ, chốc chốc giật áo, mè nheo mua bộ đồ mới. Hay cụ bà vội đến từ sớm lạnh, trên người mặc thêm cái áo mưa “mì tôm” mỏng, đầu đội nón lá, bán những thứ nhà tự nuôi trồng như con gà, bó rau. Trên môi bà lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu.
Chợ là nơi mưu sinh cho người dân buôn bán nhỏ lẻ. Chợ cũng là nỗi nhớ quê trăn trở của đứa con xa nhà. Cứ thế, chẳng biết tự bao giờ mà đi chợ chẳng còn giản đơn là sắm sửa đồ đạc. Họ đến chợ phiên như một thói quen tìm kiếm những hoài niệm, để mua nụ cười hay đắm mình trong tiếng trả giá: người bớt được một đồng thì vui mừng một buổi, người bán được cho khách thì hào hứng đợi phiên sau. Thế là, ai cũng hạnh phúc nghĩ mình có lãi.
Tới chợ phiên bằng hai chữ “thân quen”, rồi rời chợ bằng hai từ “quyến luyến”, có lẽ những gì chân thật luôn chạm gần trái tim của kẻ ưa hoài niệm. Để mỗi lần nhắc về quê hương, tôi sẽ “tua” trong đầu thước phim về phiên chợ nhộn nhịp, thanh bình.
Nghĩ tới chợ phiên, là nghĩ về những điều đã qua, về những gì hiện tại và hằng hà bao thứ chưa tới. Trong gió như thoảng đưa về tiếng hỏi han của o hàng xén: “Chao ui, té ra eng cũng dân quê miềng à?” - Nghe mà dễ thương tới lạ.
Hẳn là trong một nẻo sơ tâm xa vắng, ai cũng có một phiên chợ để neo đậu nỗi niềm.
Nguyên Văn
Có thể bạn quan tâm
Nên xem

Đài Hà Nội đưa vở kịch “Lời thề thứ 9” lên sóng

Khởi nghiệp “Triệu Views” - Hỗ trợ 20 triệu thanh niên khởi nghiệp

Phối hợp nhịp nhàng vì kỳ thi an toàn, nghiêm túc

Khơi dậy khát vọng cống hiến từ những sáng kiến nhỏ

Nhanh chóng làm rõ đối tượng có hành vi “biến thái” trên đường Hoàng Hoa Thám

Chiêu trò lừa đảo tinh vi khi mua sắm online, người tiêu dùng cần cảnh giác

Trường Cao đẳng Y tế Hà Nội tích cực hiến máu cứu người
Tin khác

Trường Cao đẳng Y tế Hà Nội tích cực hiến máu cứu người
Cộng đồng 08/06/2025 17:25

Hà Nội chi hơn 3.000 tỷ đồng hỗ trợ ăn bán trú cho học sinh tiểu học
Cộng đồng 08/06/2025 14:48

UNIQLO trao tặng thiết bị y tế và quà cho bệnh nhi tại Bệnh viện Trung ương Huế
Cộng đồng 05/06/2025 22:53

Tôn vinh 100 người hiến máu tình nguyện tiêu biểu toàn quốc năm 2025
Cộng đồng 05/06/2025 19:57

Báo chí thể hiện sứ mệnh “người đồng hành tin cậy” với doanh nghiệp
Cộng đồng 05/06/2025 17:08

Tiếng ve mùa hè ở Hà Nội: Âm thanh gợi nhớ và nhịp điệu của thời gian
Cộng đồng 05/06/2025 14:09

Nhớ thương hương khói đốt đồng
Cộng đồng 05/06/2025 11:44

Đón đầu tương lai báo chí: Kiến tạo mô hình bền vững
Cộng đồng 04/06/2025 18:12

Hội Yêu Trà Việt - Hành trình lan tỏa tinh thần trà đạo đến thế hệ trẻ
Cộng đồng 04/06/2025 16:20

Tạo sinh kế giúp người khuyết tật làm chủ cuộc đời
Cộng đồng 04/06/2025 12:01