Tháng 2, bầu trời xanh màu nắng
Tháng 2, tuyết bay ngập trắng cả con đường. Cánh đồng cỏ xanh ngắt mọi ngày giờ cũng được phủ lên bởi một lớp tuyết mịn màng. Trời lạnh hơn mọi ngày. Vậy là cuối cùng, mùa đông không mong cũng vẫn đến. Xế trưa, tuyết ngừng rơi. Mặt trời từ đâu luồn qua khỏi những đám mây và những vạt nắng mùa đông ấm áp len lỏi trên từng gương mặt của những người đi trên phố. Bầu trời xanh màu nắng. Những sợi nắng mùa đông chiếu thẳng vào những bông tuyết còn nằm yên trên mặt đất, tạo thành một màu lóng lánh. Đẹp! Cái đẹp vốn dĩ của mùa đông khi vừa có nắng, vừa có tuyết. Cô đứng lặng yên bên khóm hoa từ quán cafe Altstadt rồi ngửa mặt lên trời, nhắm thật sâu đôi mắt rồi cuối cùng cũng chịu thở ra nhè nhẹ chứ không phải là cái thở dài sâu thăm thẳm như bao tháng ngày qua.
Dạo này, anh hay nhắn tin hỏi: "Em đang ở đâu?“. Lúc nào anh cũng hỏi cô câu hỏi đó, như một thói quen rồi thì phải. Và cô hay trả lời anh: "Nơi có ánh mặt trời“. anh ghét câu trả lời đó của cô, cô biết. Hoặc cũng có thể anh nghĩ cô khùng nên nhắn lại: "Nơi đâu mà chẳng có mặt trời, mặt trăng“. Ừ đúng. anh lại hỏi: "Facebook nói em đang chuẩn bị đi Hamburg. Đi làm gì thế?“. Cô trả lời ngắn gọn: "Đi tìm ánh mặt trời“.
Ngày đầu năm, khi cô đang nghe giảng ở trong chùa, anh gửi cho cô một tin nhắn từ bầu trời bên kia: "Chúc em một năm mới an lành, thành công và có thật nhiều ánh mặt trời như em mong muốn“. Cô mỉm cười, định ngày hôm sau sẽ gửi lại cho anh một lời nhắn, nhưng nghĩ sao lại thôi. Ngày đầu năm, không nên bắt đầu lại những điều đã thuộc về quá khứ. Anh bây giờ đã thuộc về những ngày tháng cũ và sẽ luôn có một vị trí đặc biệt ở trong cô nhưng mãi mãi, anh không còn là ánh mặt trời , không còn là nơi cô mà cần phải đến.
Hôm qua, đọc trên status của một người bạn có trích dẫn một câu nói mà mình bị ấn tượng ngay khi đọc xong: "Khoảnh khắc cô độc nhất là khi bạn phải tự nói với chính mình: 'Mình thương mình mà, có phải không?'“. Hóa ra bao lâu nay cô cô độc mà không hề hay, bởi đã ngàn lần cô tự trấn an mình như thế. Lúc nào cô cũng tìm được mọi lý do để vỗ về cho trái tim vô cùng yếu đuối của mình, kiểu như: "Ngoan nào, cô gái nhỏ“, "Mình mạnh mẽ mà“, "Cố lên tôi ơi“, "Đừng có như vậy chứ, sự kiêu hãnh đâu có dành chỗ cho những kẻ cúi đầu để nước mắt rơi“. Bây giờ cô mới nhận ra, con người ta vì quá kiêu hãnh trước nỗi sợ hãi mà đánh mất đi nhiều điều. Thật tiếc khi phải đối mặt với thứ cảm xúc đó mà không thể làm khác được. Cứ loay hoay, loay hoay…
Mong một ngày được bình an dưới nắng và có thể thì thầm trên vai lời tự tình: "Mình đang rất ổn". Dĩ nhiên, đó là sự yên ổn có thật chứ không phải là một lời nói.
Từ blogger Hoàng Yến Anh
Nên xem
Giá vàng hôm nay (3/2): Vàng thế giới tiếp tục lập đỉnh mới
Tỷ giá USD hôm nay (3/2): Đồng USD tiếp tục duy trì đà tăng
Giá xăng dầu hôm nay (3/2): Tiếp đà giảm
Chelsea vs West Ham: The Blues phải thắng để trở lại top đầu
Dự báo thời tiết Hà Nội ngày 3/2: Không khí lạnh tràn về gây mưa rào rải rác
Để con trẻ hiểu được ý nghĩa của lì xì?
Tiếp tục đi đầu trong sắp xếp, xây dựng hệ thống chính trị
Tin khác
Quán bún riêu thu 1,2 triệu đồng 3 bát và quyết định xử phạt "nhanh như điện" của UBND phường Bách Khoa
Cộng đồng 01/02/2025 17:39
Tết ở trạm radar cao nhất Vịnh Bắc Bộ
Cộng đồng 01/02/2025 16:06
Mâm cỗ Tết đậm chất Hà Nội
Cộng đồng 01/02/2025 06:11
Cảnh giác chiêu trò lừa đảo lì xì online dịp Tết
Xã hội 30/01/2025 09:12
Ngày hóa vàng năm Ất Tỵ và những điều cần biết
Cộng đồng 30/01/2025 06:38
Đầu năm mới nên mua gì để rước may mắn vào nhà?
Cộng đồng 29/01/2025 22:17
Tại sao đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi?
Cộng đồng 29/01/2025 22:15
Thăm, chúc Tết cán bộ, chiến sĩ và nhân dân đảo Trà Bản
Cộng đồng 29/01/2025 14:46
Cầu thủ Nguyễn Xuân Son và gia đình hân hoan đón Tết Ất Tỵ 2025
Cộng đồng 29/01/2025 14:30
Ngày đầu năm mới người dân thành phố Vinh háo hức chụp ảnh với đường hoa
Cộng đồng 29/01/2025 10:42