Tháng 2, bầu trời xanh màu nắng
Tháng 2, tuyết bay ngập trắng cả con đường. Cánh đồng cỏ xanh ngắt mọi ngày giờ cũng được phủ lên bởi một lớp tuyết mịn màng. Trời lạnh hơn mọi ngày. Vậy là cuối cùng, mùa đông không mong cũng vẫn đến. Xế trưa, tuyết ngừng rơi. Mặt trời từ đâu luồn qua khỏi những đám mây và những vạt nắng mùa đông ấm áp len lỏi trên từng gương mặt của những người đi trên phố. Bầu trời xanh màu nắng. Những sợi nắng mùa đông chiếu thẳng vào những bông tuyết còn nằm yên trên mặt đất, tạo thành một màu lóng lánh. Đẹp! Cái đẹp vốn dĩ của mùa đông khi vừa có nắng, vừa có tuyết. Cô đứng lặng yên bên khóm hoa từ quán cafe Altstadt rồi ngửa mặt lên trời, nhắm thật sâu đôi mắt rồi cuối cùng cũng chịu thở ra nhè nhẹ chứ không phải là cái thở dài sâu thăm thẳm như bao tháng ngày qua.
Dạo này, anh hay nhắn tin hỏi: "Em đang ở đâu?“. Lúc nào anh cũng hỏi cô câu hỏi đó, như một thói quen rồi thì phải. Và cô hay trả lời anh: "Nơi có ánh mặt trời“. anh ghét câu trả lời đó của cô, cô biết. Hoặc cũng có thể anh nghĩ cô khùng nên nhắn lại: "Nơi đâu mà chẳng có mặt trời, mặt trăng“. Ừ đúng. anh lại hỏi: "Facebook nói em đang chuẩn bị đi Hamburg. Đi làm gì thế?“. Cô trả lời ngắn gọn: "Đi tìm ánh mặt trời“.
![]() |
Ngày đầu năm, khi cô đang nghe giảng ở trong chùa, anh gửi cho cô một tin nhắn từ bầu trời bên kia: "Chúc em một năm mới an lành, thành công và có thật nhiều ánh mặt trời như em mong muốn“. Cô mỉm cười, định ngày hôm sau sẽ gửi lại cho anh một lời nhắn, nhưng nghĩ sao lại thôi. Ngày đầu năm, không nên bắt đầu lại những điều đã thuộc về quá khứ. Anh bây giờ đã thuộc về những ngày tháng cũ và sẽ luôn có một vị trí đặc biệt ở trong cô nhưng mãi mãi, anh không còn là ánh mặt trời , không còn là nơi cô mà cần phải đến.
Hôm qua, đọc trên status của một người bạn có trích dẫn một câu nói mà mình bị ấn tượng ngay khi đọc xong: "Khoảnh khắc cô độc nhất là khi bạn phải tự nói với chính mình: 'Mình thương mình mà, có phải không?'“. Hóa ra bao lâu nay cô cô độc mà không hề hay, bởi đã ngàn lần cô tự trấn an mình như thế. Lúc nào cô cũng tìm được mọi lý do để vỗ về cho trái tim vô cùng yếu đuối của mình, kiểu như: "Ngoan nào, cô gái nhỏ“, "Mình mạnh mẽ mà“, "Cố lên tôi ơi“, "Đừng có như vậy chứ, sự kiêu hãnh đâu có dành chỗ cho những kẻ cúi đầu để nước mắt rơi“. Bây giờ cô mới nhận ra, con người ta vì quá kiêu hãnh trước nỗi sợ hãi mà đánh mất đi nhiều điều. Thật tiếc khi phải đối mặt với thứ cảm xúc đó mà không thể làm khác được. Cứ loay hoay, loay hoay…
Mong một ngày được bình an dưới nắng và có thể thì thầm trên vai lời tự tình: "Mình đang rất ổn". Dĩ nhiên, đó là sự yên ổn có thật chứ không phải là một lời nói.
Từ blogger Hoàng Yến Anh
Nên xem

Coco Gauff ngược dòng kịch tính, lần đầu đăng quang Roland Garros

Thí sinh Hà Nội tự tin bước vào làm bài thi môn Toán

Đội tuyển Anh nhọc nhằn vượt ải Andorra: Thắng nhẹ nhưng lo nhiều

Giá xăng dầu hôm nay (8/6): Giá dầu thế giới tăng tuần thứ hai liên tiếp

Hà Nội tiếp nhận 100% hồ sơ trực tuyến lĩnh vực xây dựng từ ngày 9/6

Thêm trường đại học xét tuyển khối C00 trở lại

Tỷ giá USD hôm nay (8/6): Giá USD "chợ đen" quay đầu tăng mạnh
Tin khác

UNIQLO trao tặng thiết bị y tế và quà cho bệnh nhi tại Bệnh viện Trung ương Huế
Cộng đồng 05/06/2025 22:53

Tôn vinh 100 người hiến máu tình nguyện tiêu biểu toàn quốc năm 2025
Cộng đồng 05/06/2025 19:57

Báo chí thể hiện sứ mệnh “người đồng hành tin cậy” với doanh nghiệp
Cộng đồng 05/06/2025 17:08

Tiếng ve mùa hè ở Hà Nội: Âm thanh gợi nhớ và nhịp điệu của thời gian
Cộng đồng 05/06/2025 14:09

Nhớ thương hương khói đốt đồng
Cộng đồng 05/06/2025 11:44

Đón đầu tương lai báo chí: Kiến tạo mô hình bền vững
Cộng đồng 04/06/2025 18:12

Hội Yêu Trà Việt - Hành trình lan tỏa tinh thần trà đạo đến thế hệ trẻ
Cộng đồng 04/06/2025 16:20

Tạo sinh kế giúp người khuyết tật làm chủ cuộc đời
Cộng đồng 04/06/2025 12:01

Nghệ nhân trẻ với giấc mơ đưa dao kéo Việt ra thế giới
Cộng đồng 03/06/2025 19:38

Mừng Quốc tế thiếu nhi 1/6, Vinamilk trao tặng gần 70.000 hộp sữa cho trẻ em khó khăn
Cộng đồng 03/06/2025 19:26