Vườn xuân thoang thoảng hương thầm

08:58 | 25/02/2025
Mùa xuân dịu dàng như thiếu nữ vừa chớm thanh tân, ngọt ngào và đằm thắm. Mỗi độ xuân về, tôi nghe trái tim mình cũng đôi lần lạc nhịp, rộn rã bâng khuâng khi bắt gặp những cánh hoa e ấp nở trong vườn, xao xuyến theo tiếng yến anh lảnh lót say gọi tình yêu sau vòm lá xanh ngăn ngắt. Bất chợt như ai đang hát lời "thì thầm mùa xuân".
Cảm xúc ngày cuối năm Thương nhớ tháng Giêng
Vườn xuân thoang thoảng hương thầm
Ảnh minh họa: Trần Thủy

Tôi ưa ngắm vườn quê, đặc biệt khi xuân về trải đầy thơ mộng và lộng lẫy hấp dẫn hồ điệp tơ vương, ong mật mải miết tìm hoa thụ phấn. Đất vườn khởi sinh phì nhiêu trở nên xốp mềm, cây cối trẻ hóa lại sau thời kỳ ủ dột bởi mùa đông tái tê khiến chồi non lộc biếc hân hoan sinh sôi, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới của sự sống. Làn mưa li ti như rắc bạc đượm vẻ nên thơ tình tự với vườn xuân. Hoa đồng tiền, thược dược muôn màu phô bày vẻ đẹp rực rỡ, đóa thủy tiên trắng tinh khôi còn đọng giọt sương mai lóng lánh phản quang, hồng nhung xòe cánh e lệ, những nụ hoa chưa kịp nở chúm chím thẹn thùng...Từng luống rau xanh thích thú vươn mình đón những sợi tơ trời óng ánh.

Chiêm ngưỡng vườn xuân là sự tìm về với thanh yên, thả lỏng tâm tình sau bao hối hả của thường nhật. Tôi thấy thương đôi bàn tay mẹ sần sùi lấm đất, tần tảo vun vén cho ăm ắp hồn quê. Rau xà lách, bắp cải, su hào, tần ô... như dậy thì đẫy đà, căng tràn sắc xanh chẳng phụ công người. Rau sạch đủng đỉnh đón ánh mặt trời, không phải trải qua sự kích thích sinh trưởng mà vẫn nuồn nuột. Có những luống rau đã thu hoạch xong, mẹ lại đội nón ra vườn chuẩn bị gieo vụ mới. Bóng lưng gầy guộc của mẹ lom khom như cõng cả khoảng trời mùa xuân.

Cuối giêng, hoa xoài, hoa xoan, hoa nhãn, hoa chanh... nở rộ, bỗng chốc dậy những hương thầm mê hoặc lòng người. Trong tâm trí tôi chợt khẽ khàng hiện lên câu thơ tinh tế, thổn thức của Nhà thơ Nguyễn Bao: "Vườn anh lối vào ngõ trước/Hoa trắng ngần thơm một gốc chanh…" và những câu thơ đượm chất trữ tình mà lắng sâu da diết của Nhà thơ Nguyễn Bính: "Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay/Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy"... vừa thơ mộng, vừa luyến lưu xen chút gì đó day dứt.

Chiều xuân, bầu trời vời vợi khiến lòng thoáng chênh chao. Gió lao xao đuổi theo cánh chim đậu lên vòm lá làm cho cánh hoa run run, dặt dìu bay miên man. Tôi đăm đắm trông theo chùm hoa xoan đang thì con gái, từng bông nhỏ xíu như những hạt thạch anh biêng biếc tím gợi nỗi buồn mơ hồ. Hương hoa xoan không thơm ngọt ngào, song mùi hăng hắc của nó lại đi vào nỗi nhớ của bao người.

Tôi vô thức muốn níu giữ hồn của vườn xuân quê hương giữa guồng quay tất bật mưu sinh. Một sớm mai, khi bất chợt nhận ra, có những điều sẽ trở thành nỗi nhớ, thành hoài niệm... tôi hối hả giấu chúng vào sâu nơi ký ức.

Vườn quê mãi là một nét duyên thầm rất riêng của mùa xuân trong tâm trí tôi.

Viên Nguyệt Ái

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này