Đẹp hơn cả thơ văn

08:33 | 29/04/2016
Mai hé nụ, gió lay cành phe phất. Em quá vô tư nên anh không tiện nhắc. Phía sau mình… có một bóng chàng trai...
dep hon ca tho van Ước gì hôm ấy trời mưa

Cỏ mềm ru bước chân ngoan. Em còn vương chút đa đoan dặm đời. Gió vờn lạc khúc chơi vơi. Cô đơn riêng một khoảng trời yêu xưa

ĐẸP HƠN CẢ THƠ VĂN

Sẽ không còn ranh giới ngày và đêm

Sẽ không còn làn ranh ánh sáng và bóng tối

Đã đến lúc con người không có quyền mệt mỏi

Không còn chỗ dung thân cho ý nghĩ già nua

                             Dấu mốc cuối cùng người và máy chạy đua

                            Bắp thịt gồng lên, máy thì thở dốc

                            Dấu chấm hỏi, xoáy tròn trong đầu ông giám đốc    

                            Khi ngước nhìn tờ lịch mỏng cuối năm

Sẽ đẩy lùi những suy nghĩ băn khoăn

Vượt giới hạn chính mình, để bổ sung cho khẳng định

Tờ giấy trắng đảo lộn nhiều toan tính

Những tư tưởng bon chen và cái óc biếng lười.

dep hon ca tho van

                             Lần theo dấu chân em vào xưởng máy em ơi

                             Mồ hôi đổ, em đâu biết mồ hôi đổ

                             Cánh tay trần, gạt vết dầu loang lổ

                            Vầng trán em như… nới rộng ra

Là nhà thơ, chắc gì viết thành thơ

Là nhà văn, ngòi bút nào ghi kịp

Là họa sĩ, anh sẽ tìm ra đường nét

Tốc độ nào vẩy vội vết mực đen

                           Mười tám tuổi đời, chất thợ lặn vào em

                           Thơ anh viết sẽ trở nên nhạt nhẽo

                           Lỏng tay bút, vô tình anh bóp méo

                           Bằng những nghĩ suy viết vội trên bàn

Nguyên mẫu cuộc đời đẹp hơn cả thơ văn

Dáng em đứng – chính là khẳng định

Cái đẹp trụi trần, cần gì qua lăng kính

Đừng vội nhầm đánh bóng, để nguyên sơ

                         Trước đầu máy già nên em hóa trẻ thơ

                         Tầm suy nghĩ cũng già thêm một chút

                         Ngọn đèn thức thâu đêm mỏi mệt

                        Ống khói cao, chắn lối một khoảng không

Ông giám đốc đêm nay đôi mắt hẳn thâm quầng

Dòng suy nghĩ cũng lệch theo sàn máy

Da em trắng, xưa nay vẫn vậy

Trước trang giấy hồng, nên gương mặt hồng da

                        Anh lại theo em vào giữa ca ba

                        Em không ngủ, đêm trở thành vô nghĩa

                        Giản dị quá, đơn sơ quá thể

                       Càng đứng gần, càng khó nhận em hơn

Ở bên ngoài hơi lạnh khí trời xuân

Mai hé nụ, gió lay cành phe phất

Em quá vô tư nên anh không tiện nhắc

Phía sau mình… có một bóng chàng trai.

Phi Long

 

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này