Về nơi hoa nở trắng trời để tận hưởng không khí xuân Hương xuân |
![]() |
Nắng xuân. Ảnh minh họa |
Cuối tuần đẹp trời, tôi thu dọn chăn mền cho vào máy giặt. Tiếng máy quay đều, nhịp nhàng như một giai điệu thân quen đưa tôi về những ngày xưa cũ bên giếng làng.
Ngày ấy, tôi là cô bé mười một tuổi. Tôi biết làm nhiều việc giúp mẹ. Tôi nhớ nhất việc giặt chăn mền giúp mẹ, một công việc tưởng chừng đơn giản nhưng chứa đựng biết bao ký ức thân thương. Sáng xuân, tôi đem mền gối ra khu vực giếng chung. Mấy bạn hàng xóm tôi cũng khệ nệ thau chậu có mặt ở đấy.
Hồi đó, cả xóm chỉ dùng chung một giếng nước nên nơi đây không chỉ là nơi sinh hoạt mà còn là không gian gắn kết những đứa trẻ con nhà nghèo như chúng tôi. Những tấm mền mỏng, những áo gối cũ sờn bỏ vào thau nước, rắc xà phòng chờ ngấm đều. Bọn trẻ bước vào thau, những đôi chân bé xinh đạp liên hồi, bọt xà phòng bắn tung toé, những tràng cười giòn tan không ngớt. Hứng chí, tôi đạp mạnh một phát. Toạc! Ôi, chiếc mền cũ của mẹ! Chiếc mền hồng ở giữa có thêu song hỷ, bốn góc mền là hình đôi chim phượng loan xòe cánh giữa họa tiết cỏ lá, mây trời đã nhạt màu. Một mảng rách khá lớn.
Đây là chiếc mền kỷ niệm. Mẹ bảo nó có từ khi mẹ và ba về ở nhau. Chiếc mền ấy là cụ cố sắm cho. Món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa, mẹ rất trân quý. Bởi nó không chỉ đơn thuần là vật dụng giữ ấm, mà còn là dấu ấn của tình thân, của những tháng ngày khó khăn nhưng hạnh phúc đong đầy.
Suốt bữa cơm, tôi bồn chồn không yên. Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm thú thật với mẹ, vừa kể vừa len lén theo dõi nét mặt mẹ và tưởng tượng ra đủ điều. Nhưng không… mẹ chỉ im lặng một chút, rồi dịu dàng xoa đầu tôi: "Chiếc mền này đã cũ lắm rồi, con à! Nhưng đâu chỉ là một tấm vải giữ ấm, nó còn là chứng nhân của biết bao kỷ niệm. Để mẹ vá lại nhé, rồi ít hôm nữa mình sẽ có một chiếc mền mới!" - Giọng mẹ nhẹ như một làn gió mang đến cho tôi sự ấm áp đến nghẹn lòng.
Mẹ không vứt bỏ chiếc mền cũ. Mẹ gấp nó đặt ngay ngắn vào góc tủ, rồi khẽ vuốt ve. Tôi thấy ánh mắt mẹ thoáng chút lặng lẽ, như thể bà đang lưu giữ một phần ký ức. Tôi lặng im, chợt nhận ra: Có những thứ dù cũ kỹ, dù chẳng còn giá trị sử dụng, nhưng vẫn đáng được trân trọng - vì chúng chứa đựng một phần của yêu thương.
Tiếng máy giặt ngừng hoạt động kéo tôi về thực tại. Nắng xuân bên khung cửa nhẹ nhàng, ấm áp. Tôi khẽ mỉm cười. Giữa bao đổi thay, những yêu thương xưa vẫn còn vẹn nguyên - âm thầm, dịu dàng, chở che tôi qua từng mùa nhớ.
Thanh Tâm Phạm
Đường dẫn bài viết: https://laodongthudo.vn/nang-xuan-goi-nhung-yeu-thuong-187293.html
In bài viết© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này